TẢN VĂN

Đi ngang qua mùa nắng

Cập nhật ngày: 16/05/2017 05:25:36

Chợt yêu quá quê mình ngày Hạ, rất nồng nàn giữa cái nắng tháng Tư. Giọt mồ hôi như chừng thêm nặng. Nỗi vất vả hằn lưng áo mẹ ta. Những con người cần lao sớm chiều đang mải miết. Ừ, nắng thì cứ vẫn hanh hao. Những ngôi nhà vẫn ung dung xây mới. Và lá hoa cứ vẫn sinh sôi...

Khi tôi về ngang qua mùa nắng, đã thấy hoa nở vàng rất đẹp nơi đây. Đám cỏ xanh lún phún ngước lên nhìn. Bên cánh cổng trường xưa chớm hạ, bâng khuâng chiếc lá thuộc bài còn vương đợi bước chân ai. Hoa phượng bung cười rực rỡ đỏ trên cây. Bản nhạc mùa hè vang rân thúc giục. Bầy ve kia hình như nôn nao lắm, chúng thiết tha gọi bạn rộn rã lúc sang hè.

Tôi nâng trên tay một vòm đầy ươm nắng. Nghe nắng cười giòn giai điệu tuổi thơ. Màu nắng hiền hòa, dung dị biết bao nhiêu, dù có đi qua bấy nhiêu mùa vẫn giữ y nguyên dáng hình ngày cũ. Mùa hạ quê mình vẫn ắp đầy một loài hoa nắng, chứa đựng tràn trề, lung linh cả sân trường, tinh khôi trên trang sách, sáng rực áo tuổi thơ...

Nắng kết thành cỗ xe thời gian kéo lùi tháng năm xưa quay lại. Đâu riêng tôi, thấy nhiều lắm nỗi bâng khuâng trên những đuôi mắt đã nhuốm nhọc nhằn. Giờ tan trường đón đưa con trẻ, nhớ miên man ngày cắp sách của mình, mớ kỷ niệm bướm hoa còn nguyên đó. Những mùa hè xa xưa chợt hiện, bối rối vòng xe, nghiêng nghiêng con phố, gió thoảng mây đưa chợt xao xuyến tâm tình...

Nắng tỏa bao la trên cánh đồng tươi nguyên màu hạ mới. Dẫu ngàn đời bông lúa cứ thong dong, cây chắt lọc tinh hoa từ lòng đất mẹ, kết thành hạt thơm mang nguồn sống cho đời . Con nắng tròn đầy giục hạt vàng chín mẩy, giọt mồ hôi ai lấp lánh nắng cười. Có chú bé con ngồi trên lưng trâu vắt vẻo, em mơ gì mắt dõi mãi cánh diều xa? Có cô thôn nữ áo bà ba duyên dáng, tay với cành sen chạm bát ngát sợi nắng vàng.

Có ở đâu nắng đẹp tựa quê mình? Bạn đi khắp những đầu non cuối bãi, có thấy dòng sông quê trải nắng vàng lấp loáng? Có thấy hoa tím trên cao đang hàm tiếu nụ cười ? Có thấy chiếc bóng nhỏ che tròn lưng mẹ giữa đồng xa? Đã có ở đây những mùa bình yên từ lâu lắm, như mùa nắng thanh thao đã có tự bao đời, như buổi sớm mai bầy chim non ca hát, và khi tắt nắng hoàng hôn chúng lại tìm tổ ấm bay về. Như trong đêm đen chồi non vỡ tách khỏi hạt mầm, đợi đến buổi sáng hừng đông tỏa vươn nụ búp xanh rì đón nắng.

Cứ vậy, nắng vẫn muôn đời góp công làm nên những cuộc sinh sôi. Nuôi lớn dần những niềm khát khao rộng lớn. Hào phóng bao la dâng tặng cho đời sắc màu hân hoan ngày mới. Đi khai sáng những tình yêu bền chặt, như đất với trời tròn vẹn cuộc trăm năm. Hỏi thế gian này có thứ gì vô biên như nắng, trải bao nhiêu thời gian vẫn mãi mãi đong đầy? Đi ngang qua một mùa nắng trong lành, càng yêu sao quê hương mình tháng Hạ, giữa miền không gian thì thầm xanh ký ức, có vạt nắng nào đang hồn hậu hát ca...

Ngọc Điệp

< Trở về trang trước
Gửi bình luận của bạn