Đội tuyển Việt Nam: Hàng công vẫn còn thiếu sắc bén
Đội tuyển Việt Nam có 2 chiến thắng liên tiếp trước Nepal tại Vòng loại châu Á. Tuy nhiên, các chiến thắng này vẫn chưa thể giúp thầy và trò Huấn luyện viên (HLV) Kim Sang-sik cải thiện được vị trí của mình, cũng như còn bộc lộ quá nhiều hạn chế ở hàng công.
TRẬN ĐẤU KHÔNG DỄ DÀNG
Chiến thắng 4-0 và 1-0 trước Nepal ở 2 lượt trận trong khuôn khổ vòng loại Asian Cup 2027 giúp đội tuyển Việt Nam tiếp tục bám đuổi Malaysia ở vòng loại, nhưng phía sau hai chiến thắng vừa qua là không ít điều để suy ngẫm.
![]() |
Hàng công của Đội tuyển Việt Nam chơi thiếu sắc bén trước Nepal. Ảnh: Vietnamnet.vn |
Cụ thể, như trận đấu của Đội tuyển Việt Nam với Nepal trên sân Thống Nhất đêm mưa, thầy trò HLV Kim Sang-sik giành chiến thắng nhờ bàn phản lưới ở phút thứ 6 của hậu vệ Suman Shrestha, song suốt hơn 80 phút còn lại, hàng công áo đỏ vẫn loay hoay tìm đường vào khung thành đối phương mà không một lần thành công. Một trận đấu không dễ dàng, dù đối thủ chỉ là đội bóng đang đứng ngoài tốp 170 thế giới.
Ngay từ đầu trận, cơn mưa lớn khiến mặt sân sũng nước, bóng nặng và di chuyển chậm. Những đường chuyền ngắn, ban bật nhỏ - vốn là điểm mạnh của tuyển Việt Nam - gần như bị vô hiệu hóa. Trong bối cảnh ấy, bàn thắng sớm tưởng như sẽ mở ra thế trận dễ dàng, nhưng lại khiến đội tuyển rơi vào thế bị động. Dù kiểm soát bóng phần lớn thời gian, các học trò của HLV Kim Sang-sik vẫn không thể tạo ra sự khác biệt rõ ràng.
Nhiều cơ hội đã xuất hiện, từ cú đánh đầu cận thành của Tiến Linh ở phút 11, cú dứt điểm dội xà của Văn Vĩ cho đến pha sút xa hiểm hóc của Đình Bắc trong hiệp hai, nhưng tất cả đều trôi qua trong tiếc nuối. Càng về cuối, Nepal càng chơi rắn và phản công nhanh, khiến hàng thủ Việt Nam đôi lần phải giật mình. Nếu không có sự tập trung của thủ môn Văn Chuẩn, trận đấu có thể đã kết thúc theo kịch bản khác.
Theo HLV Kim Sang-sik, Việt Nam tạo được nhiều cơ hội nhưng chưa tận dụng tốt. Mặt sân ướt là một trở ngại, nhưng điều đó không thể là lý do mãi mãi. Quả thực, màn trình diễn của hàng công Việt Nam mang đến cảm giác “thiếu duyên” và thiếu quyết đoán.
Dù cầm bóng vượt trội, các cầu thủ tấn công lại không có sự đột biến cần thiết để xuyên thủng hàng phòng ngự đối phương. Sự khác biệt giữa một đội mạnh và một đội trung bình không chỉ nằm ở khả năng cầm bóng, mà ở chỗ biến cơ hội thành bàn thắng. Và ở khía cạnh này, tuyển Việt Nam vẫn còn nhiều việc phải làm.
Tiền đạo Tiến Linh vẫn là trung phong số 1 của HLV Kim Sang-sik. Anh hoạt động rộng, chịu khó pressing, chọn vị trí tốt, nhưng dường như đang thiếu cảm giác bóng lẫn sự tự tin khi dứt điểm. Những cú ra chân của anh thường thiếu lực hoặc không đủ hiểm để đánh bại thủ môn Nepal.
Có thể thông cảm vì điều kiện sân bãi khiến việc xử lý bóng trở nên khó khăn, nhưng sự chần chừ trong các pha kết thúc là điều cần được cải thiện. Với một tiền đạo từng ghi bàn vào lưới nhiều đội mạnh châu Á, việc im tiếng trước Nepal chắc chắn không chỉ là vấn đề may rủi.
Bên cạnh Tiến Linh, các cầu thủ trẻ như: Thanh Nhàn, Văn Vĩ hay Đình Bắc cũng nỗ lực chứng minh mình. Họ có tốc độ, di chuyển tích cực, phối hợp tương đối ăn ý, nhưng lại thiếu sự lạnh lùng trước khung thành.
Nhiều tình huống, thay vì tung cú sút dứt điểm nhanh, các cầu thủ trẻ chọn cách rê dắt thêm nhịp, khiến cơ hội trôi qua. Những hạn chế ấy phản ánh sự thiếu kinh nghiệm; đồng thời cho thấy bài toán hiệu quả nơi hàng công Việt Nam vẫn chưa có lời giải.
Thực tế, bàn phản lưới của đối thủ chỉ là món quà từ may mắn. Một đội tuyển có tham vọng tiến sâu ở sân chơi châu lục không thể dựa vào sự ngẫu nhiên như thế. Nếu những cơ hội của Tiến Linh hay Văn Vĩ được tận dụng triệt để, Việt Nam đã có thể khép lại trận đấu sớm, thay vì phải phòng ngự thận trọng suốt hiệp 2. Khi hàng công không tạo ra được lợi thế rõ ràng, hàng thủ và tuyến giữa buộc phải chịu áp lực lớn hơn, dẫn tới tâm lý căng cứng trong những phút cuối.
Vấn đề không chỉ nằm ở phong độ cá nhân, mà còn là sự thiếu gắn kết giữa các mũi tấn công. Dưới thời HLV Kim Sang-sik, đội tuyển đang trong quá trình chuyển giao thế hệ. Những gương mặt từng quen thuộc như: Quang Hải, Công Phượng, Văn Toàn không còn góp mặt thường xuyên, nhường chỗ cho lớp cầu thủ trẻ hơn.
Việc thiếu kinh nghiệm thi đấu quốc tế khiến họ chưa có được sự hiểu ý trong phối hợp, đặc biệt là ở các pha chọc khe, bứt tốc hoặc xử lý bóng trong không gian hẹp. Ở trận gặp Nepal, không ít lần khán giả chứng kiến những đường chuyền lệch nhịp, hoặc các pha di chuyển không đồng bộ khiến nhịp tấn công bị khựng lại.
CẦN NHỮNG BÀN THẮNG MANG DẤU ẤN CÁ NHÂN
Một tín hiệu tích cực là tinh thần thi đấu của toàn đội vẫn được duy trì. Các tiền đạo chịu khó pressing, tranh chấp mạnh mẽ và liên tục gây áp lực lên hàng thủ Nepal. Đó là dấu ấn rõ nét của phong cách Hàn Quốc mà HLV Kim Sang-sik đang xây dựng - lối chơi tốc độ, thể lực và kỷ luật.
Tuy nhiên, để mô hình này thực sự phát huy hiệu quả, đội bóng cần có những cá nhân biết tạo đột biến - những “ngòi nổ” có thể tự mình xoay chuyển thế trận khi bế tắc. Hiện tại, tuyển Việt Nam vẫn đang thiếu mẫu cầu thủ như vậy.
Trong quá khứ, người hâm mộ từng quen với những khoảnh khắc bùng nổ của Quang Hải hay Công Phượng - những pha sút xa, đi bóng, tạo ra khác biệt trong giây lát. Giờ đây, hàng công Việt Nam dường như thiếu một cá nhân có khả năng đó. Khi lối chơi thiên về kiểm soát và an toàn, các cầu thủ tấn công ít dám mạo hiểm, ít dám đột phá. Điều đó khiến các pha tấn công trở nên dễ bắt bài, đặc biệt khi đối phương chủ động phòng ngự số đông như Nepal.
Chiến thắng vẫn mang giá trị, nhưng không thể che giấu những lo ngại. Tuyển Việt Nam cần nhiều hơn, cần những bàn thắng mang dấu ấn thuyết phục, những pha phối hợp mạch lạc, những tình huống kết thúc trận đấu dứt khoát. Một đội tuyển muốn vươn tầm châu lục không thể chỉ thắng nhờ sai lầm của đối thủ, mà phải thắng bằng sức mạnh của chính mình.
Dẫu vậy, cũng cần nhìn nhận rằng bóng đá đang trong giai đoạn chuyển tiếp, việc trẻ hóa đội hình là xu thế tất yếu và quá trình ấy luôn đi kèm với những va vấp. Những cầu thủ như: Thanh Nhàn, Đình Bắc, Văn Vĩ… cần thêm thời gian để thích nghi và trưởng thành. Họ đã cho thấy tinh thần chiến đấu, sự nỗ lực không ngừng và khát vọng khẳng định bản thân. Nếu tiếp tục được trao cơ hội, họ hoàn toàn có thể trở thành lớp kế cận đáng kỳ vọng cho bóng đá Việt Nam.
HLV Kim Sang-sik cũng cần thời gian để định hình bộ khung tấn công phù hợp. Khi tính ổn định được thiết lập, sự ăn ý trong phối hợp sẽ tăng lên và hiệu quả ghi bàn chắc chắn sẽ khác. Với một đội hình trẻ, điều đó là bình thường - quan trọng là đội tuyển giữ được niềm tin và hướng đi đúng.
Các chiến thắng trước Nepal có thể chưa đủ để khiến người hâm mộ thỏa mãn, nhưng lại mang giá trị thực tế. Nó phơi bày những điểm yếu cần khắc phục; đồng thời, nhắc nhở rằng hành trình đến Asian Cup còn rất dài.
Hàng công cần tìm lại được bản năng ghi bàn, khi các chân sút trở nên lạnh lùng và hiệu quả hơn và khi đó, mỗi chiến thắng sẽ không chỉ là kết quả, mà còn là minh chứng cho một tập thể đang lớn mạnh, từng bước lấy lại niềm tin nơi người hâm mộ.
GIAI NGHI