Đêm thành phố
Cập nhật ngày: 12/11/2012 04:22:32
Tôi tình cờ gặp lại em giữa đêm thành phố đèn hoa rực rỡ. Trước em tôi ngại ngần bởi mang tâm trạng của một chàng trai tỉnh lẻ một mình rong ruổi giữa chốn thị thành sang trọng. Em lộng lẫy trong trang phục thời thượng, điệu nghệ trong giao tiếp. Hỏi ra mới biết em cùng sếp đang chờ tiếp một đoàn khách đến bàn chuyện làm ăn với công ty. “Anh đi đâu đó, khoảng một tiếng sau trở lại chỗ này, đã mười mấy năm rồi mới có dịp gặp...”.
Tôi và em đã từng có một thời nhung nhớ, tình cảm ấy sáng trong như giọt sương mai khoe mình trong nắng sớm, ngào ngạt hương thơm như trái chín đầu mùa. Đó là khoảng thời gian của hai năm học cuối cấp ba. Đó là một thời dịu dàng và tràn ngập những khát khao, cháy bỏng.
Rời xa ghế nhà trường, bạn bè tôi có đứa theo chồng, đứa lấy vợ, người vào đại học... chỉ riêng tôi khoác lên mình màu xanh áo lính. “Tại sao anh lại chọn cuộc đời binh nghiệp?”. “Vì anh thích sự khuôn phép của môi trường ấy”. “Liệu sự khuôn phép kia có trói buộc trái tim vốn nhiều đa cảm?”. “Rồi đây anh sẽ thực tế hơn”. “Ờ, cái thời ngồi ngắm mây bay ngoài song cửa đã không còn, chúng mình giờ đã lớn...”.
Linh đã thi đậu vào Trường Đại học Kinh tế, ngành Tài chính - Kế toán ngay kỳ thi năm đó. Đầu năm sau tôi cũng khăn gói lên đường vào bộ đội. Công việc rày đây mai đó, vật vã với những bon chen... rồi có lúc tôi cũng quên, tôi đã không còn đủ sức đeo đuổi theo những áng mây trôi lang thang ngoài song cửa.
... Ngồi bên em tôi cố tìm chút hương vị của ngày xưa - cái hương vị ngọt ngào như hương lúa đang thời kỳ ngậm sữa, như hoa bưởi, hoa chanh làm ngào ngạt cả đêm trăng. Nhưng cái hương xưa, và ánh trăng ngày nào đã phôi phai cùng năm tháng. Giữa chốn thị thành xa lạ tôi thèm trở về cuộc sống ngày xưa, nơi có chiếc cầu, bến nước, có làn gió như từng hơi thở nhẹ, như tiếng ai thủ thỉ chuyện trò vọng về từ phía cánh đồng xa.
“Linh có thường về thăm nhà không?”. “Sáu tháng hoặc một năm mới về thăm một lần. Công việc bận rộn quá nên không có thời gian. Em nhờ điện thoại giải quyết hết, nhớ cái gì thì chỉ cần fone một cái là được rồi. Thời đại công nghệ thông tin mà...”.
Không nói gì thêm nữa, tôi quay mặt nhìn ra đường suy nghĩ bâng quơ. Trên bầu trời mặt trăng nhô lên sau một ngày dài vùi mình trong giấc ngủ. Thành phố càng về khuya những ngọn đèn dường như mệt mỏi và ngủ thiếp đi nhường chỗ cho ánh trăng vui đùa cùng ngàn sao lấp lánh. Trăng sao lên ngôi là những lúc hồn tôi phơi phới, em như ánh đèn kia đã cho tôi có được những giây phút êm đềm. Rồi ngày mai tôi trở về với cuộc sống của riêng tôi, trả lại cho em những sắc màu rực rỡ.
Ánh trăng nghiêng nghiêng rồi khuất dần phía trời xa. Đường phố bắt đầu nhộn nhịp, nhà nhà bật đèn sáng trưng. Tôi bước ra xe, lòng thầm chúc em hạnh phúc, và mãi mãi rực rỡ như những ánh đèn kia – ánh đèn trong những đêm thành phố.
Thanh Lạc