Mong mùa xuân ở lại

Cập nhật ngày: 11/03/2013 04:37:33

Không nhớ rõ khi nào trong tôi mong chờ mùa xuân đến thế! Chẳng phải chờ xuân về để có quà bánh hay được quần áo mới - mà mùa xuân giúp khơi gợi cho lòng nhiều cảm xúc, hoài niệm về những kỉ niệm yêu thương đã từng quên mất giữa cuộc đời này, mùa xuân là con thuyền chở mơ ước quay về cặp bến bờ mong đợi.

Mỗi khi con nước tràn đồng rút dần để lồ lộ đôi bờ sông nằm trơ ra phơi mình dưới nắng thì những làn gió đầu đông cũng bắt đầu chạy nhảy lăng xăng làm cành cây đong đưa như cánh võng. Như đứa trẻ nghịch ngợm thích nô đùa khám phá, làn gió ngoài bờ sông thoắt chốc vào tận mái hiên nhà và sau đó thơ thẩn ra khu vườn xanh mướt mắt. Đó là khu vườn được ba cần mẫn trồng nhiều loại cây khác nhau như: xoài, chuối, nhãn, mận, mít, cam. Sáng sớm, ba hớp vội vài ngụm nước trà rồi ra mần cỏ, tưới nước, bón phân, sau đó ngồi ngắm nghía cả buổi trời. Ba nói, ráng chăm sóc cho có trái bán kiếm thêm chút đỉnh tiền xoay xở trong nhà, hơn nữa con cháu lâu lâu về chơi, thích trái nào thì ra bẻ trái ấy khỏi mất tiền mua.

Trong nắng sớm lung linh, khu vườn sáng lấp loáng tựa như tráng bạc, một lớp bạc mỏng tanh nhưng đủ sức quyến rũ lạ thường. Như có lời mời gọi, sáng nào má cũng ra vườn coi có buồng chuối chín, hay còn trái xoài nào mà mấy đứa cháu ham chơi chưa kịp bẻ đem về. Má đứng đó thật lâu giống như cái ngày ba ngồi ngắm nghía khu vườn cho đến khi trưa trờ trưa trật. Má nhìn cây trái mà dự tính: trái này, buồng chuối nọ đến tết anh hai mầy về cho nó, còn chị ba, chị tư mầy nữa... Cái gì má cũng cho hết, chẳng giữ gì lại cho mình, nhìn khu vườn rộng chừng hai công đất mà tôi thấy trái cây chẳng đủ để má cho.

Như chim đủ lông đủ cánh, anh chị em chúng tôi cứ lần lượt xa quê để rồi có những năm phải đón xuân nơi đất khách. Đó là những mùa xuân nơi quê chồng, nơi cơ quan, xí nghiệp... Hết lo chuyện cơm áo gạo tiền, rồi đến chuyện lễ nghĩa, trực nhật... Từ ngày ba đi về với cõi thênh thang, chỉ còn má và những chùm nhãn chín chưa kịp hái. Những trái nhãn chín căng tròn nằm trên cành, có trái không đủ sức ở lại rớt lăn ra đất, nhưng mùi hương thơm nức mũi mãi còn phản phất loanh quanh.

“Qua tết con đi à?”. “Dạ qua tết!”. “Ừ, năm nay con ở lại vậy là lâu rồi. Còn công chuyện ở trển tính sao?”. “Má đừng lo, con sắp xếp xong xuôi rồi”. “Chà, không biết còn mấy đứa kia về chơi được mấy bữa mới đi?”. “Tết nhất công chuyện lu bu, anh chị có đi sớm má cũng đừng buồn!”. “Má hỏi cho biết vậy thôi, chứ buồn gì, ai nấy cũng phải lo cái ăn cái mặt, rồi còn chuyện chồng con, phải quấy với người ta...”. Sau mấy câu chuyện trò là tiếng thở của má dài thườn thượt như làn gió từ bờ sông chạy tuốt ra tận ngoài vàm. Năm nào cũng vậy, vẫn câu hỏi và câu trả lời rất cũ, thế nhưng nó cứ mãi làm cho dạ nao nao!

Dù chẳng có nói ra nhưng tôi biết má mong lắm bữa cơm chiều cuối năm đoàn tụ. Khi ấy má ít nói hay cười, nụ cười tươi tắn như hoa cúc hoa mai ngày tết. Còn tôi, trong lòng xốn xang rạo rực như sắp được trao cho những điều mong đợi bấy lâu. Con thuyền chở niềm vui dần dần cặp bến. Một cảm giác bình yên và ấm cúng tràn ngập khắp gian nhà. Má ngồi trên chõng nói chuyện với cháu nhỏ. Ở nhà sau mấy chị nấu nước pha trà, sắp bánh lên bàn thờ chuẩn bị cúng tổ tiên...

Giờ phút sum họp đem lại bao điều ấm áp, tôi yêu không gian ấy và mong thời gian mãi dừng lại đừng trôi! Tết của những đứa trẻ là mong có quà, có quần áo đẹp; còn tết của người lớn là lo toan gắn với liền với nỗi lo sợ chia li. Sau tết, anh chị tôi mỗi người đi một hướng để má tiếp tục đếm từ ngày một đến ba trăm sáu mươi lăm. Tôi bắt đầu yêu mùa xuân quê nhà từ niềm vui của má, từ mái tóc có thêm nhiều sợi bạc và cầu mong sao mùa xuân ở lại mãi với nhân gian. Tôi thấy bình yên khi về với tết quê, tôi thầm cảm ơn mùa xuân đã cho tôi nhiều cảm xúc!

Nhìn làn gió mới lao xao, nhìn nắng vàng tràn trề như mật ngọt, mà tiếc nuối về những mùa xuân đã đi qua. Tôi tự trách mình sao nỡ lãng quên rất nhiều mùa xuân thời trai trẻ, tôi đã bỏ biết bao làn gió yêu thương, bỏ màu nắng mới đổ khuôn lên khu vườn xanh mướt mắt. Và bỏ cả ánh mắt mỏi mòn khi trời đất bước vào xuân.

Thanh Lạc

< Trở về trang trước
Gửi bình luận của bạn