Cạnh tranh

Cập nhật ngày: 15/09/2014 04:47:03

Quán café Cái Sơn vẫn như mọi ngày. Hai dãy bàn chạy dài theo lộ đã đầy khách. Một chiếc xe tay ga lướt tới. Bước xuống là một cô gái trẻ. Cô mặc nguyên com lê màu xanh, may theo kiểu giành cho công chức. Cô gỡ khẩu trang, bỏ mũ bảo hiểm xuống...

“Ôi, đẹp quá!” - tiếng trầm trồ của mấy cậu choai choai.

Mà đẹp thật. Mái tóc đen mướt phủ ngang vai. Đôi mắt to, đen láy, chân mày, lông mi được tỉa tót công phu, chiếc mũi thanh tú, đôi môi cứ như mấy diễn viên điện ảnh xứ Hàn. Dáng người cân đối... Đúng là mặt hoa da phấn. Kéo chiếc ghế còn trống ngồi xuống, cô mở túi xách lấy ra một xấp vé số dày cộp, môi nở nụ cười cầu tài, mời các anh mua vé số. Vì nhan sắc hay lời mời ngọt quá, mấy chàng trai cầm xấp vé số săm soi rồi mỗi cậu chọn vài tờ mua giùm người đẹp...

Như thường lệ, đúng vào giờ này, chị xe lăn cho xe dừng lại bên cột đèn đường chờ “thượng đế” ra mua vé số. Nếu là ngày qua hay những ngày trước đó, chị đã bán được hàng chục tờ. Khách hàng của chị đủ thanh niên, trung niên hay bô lão. Họ tự bước lại bên chị, chọn vài tờ, thăm hỏi vài câu rồi trở lại bàn tiếp tục uống café, trò chuyện. Tôi cũng đã nhiều lần mua vé số của chị. Hôm nay, không ai bước đến bên chị nữa. Thương chị, tôi bước lại mua giùm hai tờ mà nghèn nghẹn, không nói với chị được lời nào. Người đẹp vẫn bình thản bán. Có mấy người đồng nghiệp, cả nam lẫn nữ bước vô quán mời chào, chẳng ai bán được dù một tờ. Đưa đôi mắt như ganh ghét, như thán phục về phía người đẹp, họ lặng lẽ ra khỏi quán. Ngoài kia chị xe lăn cũng đang gắng sức cho xe vượt qua cầu trong cái nắng chói chang. Lúc này khách hàng của người đẹp đã đủ mọi lứa tuổi. Mấy cậu choai choai mua giùm vì em đẹp quá. Mấy ông trung niên mua giùm vì lời mời em ngọt lịm. Mấy cụ già mua giùm để đổi tay, mong trúng lô may mắn...

Ngày kế tiếp, chị xe lăn vẫn đến đúng giờ, đậu xe bên cột đèn đường... và cũng chẳng ai mua giùm chị. Vẫn là tôi lại mua hai tờ như lời an ủi chị. Những đồng nghiệp của người đẹp không còn ai dám bước vô quán khi người đẹp đang có mặt.

Ngày tiếp theo, người đẹp vẫn bán “đắt như tôm tươi” vẫn “tả xung hữu đột” quán café Cái Sơn. Đã có khách hàng mến lời ăn tiếng nói hay yêu cái duyên cái dáng của người đẹp, họ xin số điện thoại để đặt mua vé số lô nào đó hoặc để “thăm hỏi cô” khi thấy nhớ. Cũng từ hôm đó, chị xe lăn không dừng lại nơi quán “ruột” ngày nào của mình nữa. Chị vẫn đi bán đều đặn và vẫn ngang qua quán hàng ngày. Mỗi khi ngang qua quán, chị lại ráng sức cho xe vượt thật nhanh lên cây cầu Cái Sơn đang lồng lộng gió...

Bùi Kim Thành

< Trở về trang trước
Gửi bình luận của bạn