Tản văn

Khi mùa heo may về...

Cập nhật ngày: 02/01/2017 07:09:00

Một ngày, sáng sớm thức dậy nhìn ra ngoài hiên chợt nhận ra heo may đã chớm. Mùa đã ghé trên phong phanh con phố, chạm mơn man trên đôi má ửng cô nữ sinh áo trắng đến trường, và đong đưa theo những chiếc lá bàng đỏ xanh chao nghiêng ngập ngừng trên lối nhỏ. Thoáng trong tôi một chút ngỡ ngàng: A, mùa đông đã tới!

Những làn gió nhẹ từ đâu thoang thoảng, liu riu như hơi thở của ban mai, đang phả vào vạn vật một chút mong manh mùa mới, vừa đủ cái se sắt để cảm nhận rằng trời đã sang mùa. Bao nhiêu tháng ngày rong ruổi mãi tận đâu đâu, sáng nay heo may về tới, vẫn giữ nguyên cái se lạnh dè dặt, ngại ngùng, rón rén... Có một cơn gió nhỏ lao xao nghịch ngợm lướt qua, để vương lại chút xạc xào thanh âm của lá, và hàng cây cao cao đứng bình yên bên phố bỗng chợt rung rinh lá cành...

Kìa, mặt trời đằng đông vẫn còn im lìm khuất trong chiếc chăn mây xốp mềm như bông. Tinh mơ còn chùng chình chưa muốn vội đi, chắc mãi nấn ná luyến lưu thời khắc đầu ngày mới tinh sương sớm. Mùi hương nguyên sơ của trời đất cỏ cây đang lan tỏa, hòa quyện, vấn vương theo từng góc phố, mỗi con đường, mỗi gương mặt người buổi sớm. Hình như có chút gì bâng quơ se sắt trong sự đổi thay này. Cái lạnh se se của đất trời như níu kéo mọi vật chậm lại những thứ vội vàng. Ngày mới rủ heo may rong chơi, cứ thế cặp đôi ung dung dạo ngang qua mùa đông vừa chớm, lang thang trên những cánh đồng cuối thu thăm thẳm, cùng nhau ngắm nhìn dòng sông lờ lững cụm lục bình trôi, rồi tung tăng vui đùa giữa vùng mênh mang hoa cỏ... Ngày khoan thai đi qua những xóm làng yên ắng, cứ chầm chậm, thong dong...

Đã từ lâu rồi, heo may vẫn mãi nhởn nhơ trong chuyến hành trình quen mà lạ. Có lẽ đêm qua, nó vừa dừng chân trên một đỉnh núi cao đầy tuyết trắng ở tận xứ sở xa xôi nào, nên sáng nay về đây vẫn còn mang theo mới nguyên hơi sương chơm chớm, lành lạnh, mơn man... Và ân cần ghé vào sát tận mỗi lá cỏ, cành cây, heo may đã nghe tiếng nụ chồi vừa tách nở, để lẳng lặng chan hòa cùng những giọt sương đêm đang vội khô trên cành ngọc lan chúm chím trước sân nhà ai...

Đâu phải chỉ là thực hiện sứ mạng riêng của mình trong vòng tuần hoàn tự nhiên của trời đất, heo may về đây còn mang theo một sự khác lạ thật nồng nàn. Đó là món quà đặc biệt dành cho người bạn thiên nhiên: những gam sắc mùa đông trầm mặc và vô cùng quyến rũ. Trong đó có chút hương thu còn luyến tiếc man mác, bâng khuâng. Trong đó có tiếng gọi đông về thì thầm lan nhanh, thấm vào tận mỗi tế bào cây cỏ, ướp đẫm làn không khí tinh sương ban sớm. Và có chút gì đìu hiu trên những ngàn cây nội cỏ. Rồi, ngày đông từ từ rũ bỏ chiếc mạng che, lộ ra một dung nhan đoan trang đằm thắm, sau bao mùa ẩn khuất đợi chờ dài trong năm tháng...

Mọi vật vẫn tự nhiên như vốn có khi đón chào người bạn cũ trở về, có chăng là đã giảm bớt đi nhịp ồn ào hối hả để hòa điệu theo một vòng tuần hoàn mới của thiên nhiên, trong không gian mùa đông hắt hiu một nét buồn dịu dàng. Những ngôi nhà, những hàng cây, dòng sông, bến nước... như cứ đứng thật yên trong buổi sớm mùa đông tĩnh lặng. Thế nên, bọn trẻ đang vui đùa trong sân trường kia lại càng hăng say làm rộn ràng thêm cho không gian ban sớm, chúng hát những bài đồng dao ngộ nghĩnh, chúng tung tẩy trò chơi rượt đuổi, chúng khoe nhau những chiếc áo bông dày nhiều màu sắc, những tiếng cười trong trẻo làm ấm bừng thêm cho ngày mới... Hình như tâm trạng con người bỗng chợt xôn xao lúc trời đất sang mùa, nên cảm nhận tất cả mọi vật đều đang xích lại gần nhau hơn khi mùa đông tới...

Những mùa heo may tuổi thơ chợt ùa về, thấm đẫm. Khi đó, má tôi vừa mua cho chị em tôi những chiếc áo ấm mùa đông đủ sắc màu, bằng số tiền dành dụm từ đầu năm. Còn má thì chỉ phong phanh manh áo cũ, chịu đựng qua hết mùa đông giá. Và những đứa trẻ chưa biết đến sự hy sinh của người mẹ, cứ vui phơi phới được mang đến trường những bộ cánh mới ấm dầy, những gò má phúng phính cứ hồng lên trong tiết trời se lạnh... Bao nhiêu mùa heo may đi qua, tôi đã cảm nhận được thứ hạnh phúc giản đơn, bình thường mà vô cùng nồng ấm đó. Rằng tình thương của má đã giúp chúng tôi lớn lên, sưởi ấm chúng tôi suốt bao nhiêu năm tháng, qua bao mùa heo may lạnh lẽo. Thao thiết nhớ về những mùa heo may năm cũ... Để bây giờ mỗi khi heo may về, chị em tôi không ai bảo ai, tất cả không hẹn mà lại cùng chọn mua cho má những chiếc áo ấm mùa đông đủ sắc màu...

Ngọc Điệp

< Trở về trang trước
Gửi bình luận của bạn